Từ khi tôi nghỉ hẳn việc ở nhà chăm con cô ấy không coi tôi ra gì, và lúc nào cũng xem tôi như kẻ ăn tàn phá hại, là gánh nặng của cô ấy.
Là một người đàn ông phải kể ra những điều này tôi thấy mình thật xấu hổ và hèn kém. Nhưng tôi không thể không nói ra đây để cho lòng mình được thanh thản. Vì tôi sợ, cứ để yên trong lòng mãi rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ không chịu được nữa thì mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu.
Cách đây vài năm năm tôi đã từng là trưởng phòng một doanh nghiệp nhà nước, không đao to búa lớn gì nhưng hồi đó tôi “nói có người nghe và đe có người sợ”. Nhưng rồi do kinh tế thị trường thay đổi, là một công ty nhà nước lại không nhạy bén trong làm ăn kinh tế, nên công ty tôi làm ăn thua lỗ, lương trưởng phòng của tôi không nuôi nổi vợ con. Thấy tình hình khó khăn, vợ tôi quyết định buôn bán hàng thuốc tân dược. Do cô ấy cũng đã học qua lớp sơ cấp Y. Từ hồi vợ tôi buôn bán kinh tế gia đình cũng ổn định, nhưng kiếm được đồng tiền chẳng dễ, nên cô ấy cũng bận rộn cả ngày, không có thời gian để dạy dỗ con cái và chăm sóc gia đình. Vì thế, tôi quyết định ở nhà làm việc nhà và chăm sóc con cái, để dành lại phần kiếm tiền, lo kinh tế lại cho vợ.
Cứ tưởng vợ tôi cũng hiểu cho nỗi vất vả và sự hy sinh thầm lặng của tôi khi quyết định ở nhà chăm sóc con cái, gia đình để vợ được yên tâm ra ngoài xã hội kiếm tiền nhưng không phải thế. Từ khi tôi nghỉ hẳn việc ở nhà chăm con cô ấy không coi tôi ra gì, và lúc nào cũng xem tôi như kẻ ăn tàn phá hại, là gánh nặng của cô ấy.
Cô ấy cũng tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm, và tự quyết định mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Từ việc ngày hôm nay ăn những món gì, bao nhiêu tiền, đến việc hè này cả nhà sẽ đi nghỉ ở đâu, đi bằng phương tiện gì và Tết sẽ mua những quà gì biếu họ hàng và ông bà nội ngoại,…
 |
Ảnh minh họa |
Cô ấy cũng sinh ra chi li và tính toán với cả những người thân yêu nhất của mình đó là tôi và các con. Vì thường buổi trưa cô ấy không ăn cơm ở nhà mà chỉ có 3 bố con và bố mẹ tôi nên cô ấy cũng chỉ đưa tiền rất hạn chế. Thứ 7, chủ nhật thì cô ấy đi cả ngày, có hôm thấy các con buồn tôi mới lấy tiền đưa các con đi xem phim thì cô ấy gào lên và chửi 3 bố con tôi rằng “không làm ra tiền thì tiêu vừa thôi, tiền không phải là vỏ hến mà muốn tiêu gì thì tiêu”. Quá bực bội với vợ mình, nhưng vì trước mặt các con nên tôi không muối nói ra, sợ các con buồn,…
Nhưng càng thế cô ấy càng được thể và coi tôi không ra gì. Không chỉ tôi và con, cô ấy còn coi thường cả bố mẹ chồng, bằng chứng là hơn một tháng nay bố tôi bị ốm, mặc dù ở cùng nhà nhưng cô ấy cũng không có một lời hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố chồng, điều này làm cho bố mẹ tôi rất buồn.
Uất ức quá với thái độ của vợ tôi, mẹ tôi mới đem chuyện này ra nói với cô ấy với hy vọng cô ấy hiểu ra vấn đề mà thay đổi. Nhưng chẳng những không thay đổi cô ấy còn một mực cho rằng mẹ tôi và gia đình đang cố tình ăn hiếp cô ấy. Và khẳng định việc mình làm là đúng, vì cô ấy còn phải lo đi kiếm tiền để nuôi chồng con và thuốc thang cho bố mẹ chồng.
Và nói rõ bố mẹ tôi rằng ông, bà “đã sinh ra một người đàn ông chỉ biết ăn bám vợ” và khẳng định, “Nếu thời gian quay trở lại được tôi có ở vậy cũng không bao giờ lấy con ông bà làm chồng”. Những lời cô ấy nói thực sự làm tôi đau khổ và thất vọng. Vì dù rằng cô ấy là người trực tiếp làm ra đồng tiền, nhưng không có nghĩa là tôi không có công sức gì giúp cô ấy kiếm ra đồng tiền. Liệu tất cả những người đàn ông có vợ kiếm ra tiền đều bị vợ khinh rẻ, coi thường như tôi?.
Theo Phạm Văn An
Phunutoday
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét